Thứ Bảy, 29 tháng 6, 2013

Hà Nội trong mắt tôi

Đêm. Hà Nội như khoác lên mình chiếc áo mới. Gió mùa thu se lạnh, thành phố lặng yên, chỉ có tiếng lá khua xào xạc, tiếng chổi tre trên hè phố… và mùi hương hoa sữa thơm nồng giữa đêm khuya. Trên hè phố, ánh sáng của những ngọn đèn đường hắt ra dìu dịu trong màn sương đêm. Mùi thơm ngào ngạt từ bát phở nóng, từ tô cháo gà bốc khói vị hành răm, từ gắp chả nướng cháy lèo xèo trên lửa nóng, từ quả ngô vàng ươm đang nướng trên ngọn than hồng… toả ra từ những quán ăn đêm...















Hà Nội, thành phố ở trong sông, nơi có con sông Hồng nghìn năm cuộn trào sóng đỏ để phù sa bồi đắp nên những ruộng vườn bờ thửa tạo nên nền văn minh lúa nước sông Hồng. Hà Nội phố xá đông vui nhưng cũng không kém phần cổ kính. Đây Hàng Ngang, Hàng Bạc, Hàng Đào. Kia Hàng Mắm, Hàng Muối, Hàng Đường, Hàng Lược… Ngược lên phía bờ đê Yên Phụ, đi xuôi ra mạn Quảng Bá, Nghi Tàm, đứng ở đó hướng mặt ra phía bờ sông Hồng lộng gió để tận hưởng cái không khí mát mẻ của buổi trưa hè và nghe trong hơi gió lùa có vị ngọt của phù sa. Ta cũng thấy đẹp đến nao lòng vì những bờ ngô, bãi lúa; dáng hiên ngang tựa thế rồng bay vắt mình qua dòng sông của cây cầu Long Biên.





Người Hà Nội đã từ lâu nổi tiếng là hào hoa, thanh lịch và mến khách. Đặc biệt những cô gái Hà Nội với vẻ đẹp điển hình của người con gái xứ Bắc, làn da trắng, mái tóc đen dài, nụ cười ngời sáng, tiếng nói ngọt êm nghe chuẩn đến từng âm sắc



 "Mưa hà nội nắng Sài Gòn"Có những buổi chiều, tớ với cậu bắt xe buýt lòng vòng quanh các con phố mà chẳng phải để làm gì cả. Đơn giản, chúng mình chỉ muốn được ngồi bên nhau nhìn dòng xe cộ lúc tan tầm đang đông nghịt vì tắc đường.
Những hôm đi học về, tớ với cậu lại lê la trà đá vỉa hè. Cậu thích nhất là quán trà đá trước cổng trường mình trên đường Xuân Thủy. Vì ở đây, cậu có thể ngồi lâu hơn, để đợi ngắm thành phố lúc lên đèn. Cậu vẫn bảo, với cậu, Hà Nội đẹp nhất là lúc này. Vì lúc ấy, cậu có thể cảm nhận rõ nhất hơi thở gấp gáp mà sâu lắng của thành phố.
Có những hôm mưa tầm tã, cậu vẫn nằng nặc đòi tớ đưa ra Bờ Hồ. Vì lúc đó, Bờ Hồ chỉ có tớ và cậu. Cậu có thể lắng nghe được những tâm sự của tớ nhiều nhất.
Vậy mà đến lúc cậu rời xa nơi này, tớ vẫn còn nợ cậu quá nhiều. Biết bao lần tớ hứa sẽ đưa cậu đi chơi làng gốm Bát Tràng, đi làng Hoa Tây Tựu, đào Nhật Tân, đi chợ đêm Quảng Bá…Mà vẫn chưa làm được. Tớ còn nợ cậu cả một món quà sinh nhật ngày cậu 23 tuổi đó là cõng cậu đi một vòng Bờ Hồ nữa.
Giờ cậu đi rồi, có lẽ, tớ sẽ chẳng mấy lúc còn cơ hội để trả nợ cậu nữa. Vì biết bao giờ, cậu mới quay trở lại Hà Nội. Mà khi cậu quay lại, biết được rằng chúng mình có còn dành cho nhau được nhiều thời gian nữa không?
Bây giờ, Hà Nội đã vắng cậu, nhưng những buổi chiều đi học về, tớ vẫn một mình lang thang ngoài quán trà đá, hay ra Bờ Hồ chỉ để được tưởng tượng ra một điều rằng: Cậu vẫn đang ở đây, như ngày trước cậu đã ở bên tớ những nơi này.
Sài Gòn giờ chắc đang nắng lắm nhỉ? Cậu thường kể với tớ, nắng miền Nam dữ dội lắm, dữ dội như nỗi nhớ mùa đông Hà Nội của cậu vậy!
Ngoài này đang những ngày mưa xuân đó cậu à. Tết năm nay, Hà Nội trống vắng lắm. Tớ nhớ cậu nhiều. Nhưng không dám nói với cậu, vì sợ làm cậu thêm buồn.
Chỉ biết nhờ gió gửi một chút lạnh cuối đông và cơn mưa phùn đến cậu: Mưa Hà Nội nhớ nắng Sài Gòn rất nhiều


Hà Nội xưa và nay như hoà vào nhau làm một trong từng đường nét kiến trúc, không gian. Nghệ thuật kiến trúc ở đây là sự giao hòa giữa cái cũ và cái mới, giữa cái truyền thống và cái hiện đại. Ngày nay, người ta vẫn thấy ở đây những mái ngói thâm nâu mang dáng dấp thuần Việt nằm bên cạnh sự hào hoa lộng lẫy của những tòa nhà mang đường lối kiến trúc phương Tây có từ thế kỷ trước. Bên cạnh đó, những chung cư cao tầng, những tòa cao ốc sang trọng mang dấu ấn của thời kỳ hiện đại đang nhanh chóng mọc lên tạo nên hình ảnh về một Hà Nội trẻ trung tràn đầy sức sống.










Đăng nhận xét